Nếu chết.

http://vnhot.vn/article/huong-dan-dang-ky-hien-tang-mo-tang-sau-khi-chet-chet-nao

Từ lâu đã luôn hình dung bản thân sẽ chết thế nào. Nhưng cái tôi thực sự luôn nghĩ đến là đám tang của mình sẽ ra sao…

Tôi muốn hoả táng.

Gần đây mới biết nếu con cái chết trước bố mẹ, thì người ta sẽ tiến hành hoả táng (theo thông tục). Nhưng tôi hình dung ra thể xác sẽ hoá thành tro và được rải từ trên 1 cây cầu, ở dưới là những làn sóng vồ vập nhau bởi cái đủn mạnh từ gió. Tôi muốn thế, tôi muốn 1 phần cơ thể được hoả táng.

Phần còn lại kia? Có thể theo cách nào đó họ sẽ giữ lại phần tro cốt và chôn vùi ở nghĩa trang.

Nhưng trên hết, tôi muốn hiến nội tạng của bản thân. Nếu chết, có thể trái tim, gan, thận hay bất cứ cái mô nào còn tốt thì hãy hiến tặng nó. Xong, nếu không còn gì thì phần còn lại hãy hoả táng.

Luôn hình dung cách chết của mình thật lạ, nhưng bản thân cũng đã có sự chuẩn bị. Nếu có thể chết, mong là chết một cách tự nhiên để mọi thứ còn nguyên vẹn. Cả đời không tốt đẹp nhưng nếu chết, mong là giúp được ai đó.

Vẫn nhớ tầm này năm ngoái khó khăn và chỉ có một mình.

Lần này thì khác hơn chút vì mình phẫn nộ, 3 ngày qua chỉ ngủ được vỏn vẹn có 5 tiếng.

Vui vì có 1 chỗ không ai biết về bản thân để viết thế này.

Từ nhỏ đến lớn kiềm chế nhiều, đến ngày hôm nay dù bị đuổi khỏi nhà cũng được. Nhưng mình đã dám đứng lên chống chả lại. Tự hào vì bản thân dám đứng lên, nhưng tiếc vì không giơ 1 cú đấm vào mặt lão.

Với tính cách cổ hủ và cố chấp, cái gì cũng phải mình đúng. Với sự lèm bèm nịnh nọt của những người xung quanh, những lí lẽ vô căn cứ đổ vào đầu mình suốt 5 năm nay. Hôm nay Yến đã thắng, Yến dám bật và bảo vệ cái đúng có căn cứ của mình.

Thời gian thay đổi kéo theo suy nghĩ thay đổi. Dù trước kia mình nghĩ không bị ràng buộc bởi mối quan hệ nào đó cũng ổn thôi. Vì sẽ luôn có những người thân thiết sẵn sàng nghe bạn, tâm sự hay là cái hố đen để mình trút bầu tâm sự lên họ. Nhưng không phải lúc nào cũng thế, có người sẽ đem đi rêu rao mấy cái chuyện bạn kể rồi làm trò cười. Có những người bận bịu vì cuộc sống của người ta. Tất cả đều lớn và trưởng thành, không ai ngồi đó đều nghe bạn luyên thuyên khóc lóc về mấy việc cỏn con không liên quan một chút đến họ.

Và ngẫm lại, vẫn là phải mạnh mẽ và giữ lại cái suy nghĩ cách đây 1 năm của mình: một mình bản thân là đủ, vẫn có thể tự nói chuyện thế này, tự nhìn nhận lại lỗi sai và cải thiện cái tốt.